Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Ngâm thư tình: Người xưa ấy

Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng.



Có lẽ tôi và em không có duyên. Nhớ ngày xưa khi tình thơ còn non nớt, trong trẻo ngây ngô, em mang cho tôi niềm vui và những nỗi buồn không tên. Cái cô bé của ngày xưa ấy cũng trạc tuổi như tôi, nhưng giờ mỗi người một nơi. Ngày ấy em trẻ con lắm, tinh nghịch, đáng yêu và hay nhe những chiếc răng sún cười mỗi khi tôi chọc cười. Nhà tôi ở cạnh nhà em, đi học cũng như đi chơi ở đâu tôi đều rủ em đi cùng, những ngày đến trường hai đứa í ới gọi nhau rồi tung tăng dạo bước trên con đường đầy lá rụng rơi. Học cùng lớp hai đứa ngồi với nhau, giúp đỡ nhau mỗi lúc ai đó trong chúng tôi gặp khó khăn. Tình bạn cứ thế lớn dần lên theo năm tháng, và theo đó là chút gì đó "thinh thích" trong tôi với nụ cười thoáng qua trông đến dại khờ, khó diễn tả thành lời mà cũng khó định nghĩa đến không hiểu nổi.

Ngày ấy mây vẫn bay lơ đãng quanh quẩn trên bầu trời tinh nghịch, sóng gờn gợn man mát theo tiếng gió nhè nhẹ hôn lên mái tóc người. Ngày mai, ngày mà mọi thứ xa xưa dần hiện về mờ mờ với kí ức thơ bé. 

Trời đất trong khoảnh khắc chia xa bỗng to hơn, rộng và lạ hơn khung cảnh của ngày xưa ấy, rồi lùi lũi thu mình trong màn đêm giá sương. Em của ngày nay lẫn trong em của tiềm thức hư ảo của ngày xưa. Em đã đem lòng yêu ai đó! Ôi! Thu của mười tám nay đã xa tôi rồi! 

Rồi gió cứ đi mỗi khi bình minh quá nửa và trở lại mỗi sớm mai thức giấc. Em giờ có sóng để xô bờ, có tình thu đại dương, còn tôi vẫn lang thang trên bờ cát trắng trải dải đến vô tận. Rồi mai đây, có bao giờ ngày xưa ấy ngủ yên, thôi đánh thức những giấc mơ? Rồi mai đây, tôi - em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? Đứng giữa bộn bề xô bồ, thoáng qua hình bóng một ai kia, rồi vụt qua trong hoài niệm, ngỡ ngàng lạc điệu đằng đẵng giữa những nếp sóng xô bờ...


 
Thư tình: Người xưa ấy, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, ki uc, tuoi tho, ngay xua, tinh yeu, yeu em, xa nhau, chuc em hanh phuc, ky niem, tinh tho, noi buon, noi nho, cam xuc



Để rồi hôm nay, tôi ngồi đây với mớ cảm xúc hỗn độn và cầu chúc cho em có được hạnh phúc viên mãn với ai đó không phải là tôi. Những kí ức vụn vỡ chợt ùa về trong thoáng chốc, những kỉ niệm xưa cũ cũng dữ dội rồi dịu êm, dần yên lặng, thôi ào ạt... " 20 tuổi người ta không là đá nhưng cũng không hoàn toàn là xác thịt", 20 tuổi người ta phải hành động với lí trí vốn từ lâu đã bị trái tim nắm giữ. Bởi còn đó những suy nghĩ vụng dại, những giây phút yếu lòng, thoáng buồn rồi lại chóng quên tự bao giờ. Cần lắm một ai đó thấu hiểu, cần lắm một vòng tay ấm ôm lấy từ đằng sau, một ai đó đủ yêu thương để cuộc đời thôi những muộn phiền, con tim thôi cồn cào, gào thét để quên đi hình dung em hiện về bỗng chốc trong tiềm thức xa xăm. 

Rồi mai đây, tôi - em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? (Ảnh minh họa)

Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Và một ngày cách đây đã 6 năm có lẻ, tôi và em đã đi hai trên con đường khác nhau. Tôi đi học tiếp cấp ba còn em vì một lí do nào đó mà đã thôi học và đi làm công ty.
*** 

congthuyvu@gmail.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét